‘’CON ĐƯA CHA LÊN CỔNG TRỜI VỚI MẸ…’’

Quality Travel – Trong cuộc đời làm báo, nhiều mối lương duyên đã cho tôi những chuyến đi đêm ngày tới miền núi cao. Đi nhiều thành gắn bó, như người ruột thịt với bếp lửa nhà sàn, thung sâu cuộn sương, bản làng ven suối, hay những cổng trời quanh năm cuộn mây trắng…

Gọi là cổng trời, nhưng thực chỉ là nơi con đường đèo quanh co dẫn lên đỉnh núi mây phủ. Có huyện, cách đường quốc lộ chừng 30 cây số, nhưng đường đi vào mùa hè có ba cổng trời, mùa xuân mây mù thì có tới năm cổng trời. Và lái xe cứng tay đi cũng mất chừng bảy giờ đồng hồ.

Trong một chuyến đi qua cung đường năm cổng trời vào mùa xuân năm ấy, khi xe tới cổng trời cuối cùng, người cán bộ văn hóa huyện bảo chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi. Anh tranh thủ vào thắp hương cho hai cụ thân sinh.

Tối đó, bên bếp lửa nhà sàn của bản người Dao quê anh, anh mời chúng tôi uống rượu ngô men lá. Chúng tôi im lặng, để đôi chân đã trèo núi cả ngày được duỗi thẳng, và cảm nhận cái tịch mịch của thung sâu, cái ấm áp của củi nứa, cái sâu thẳm của đêm miền sơn cước…

Từ trong im lặng, bỗng dưng anh nói, nhà tôi ngày trước ở chỗ cái cổng trời cuối cùng đấy. Nhưng ngày xưa chỉ có đường mòn cheo leo thôi, để lên được cũng phải đi mất chừng ba ngày.

Vâng. Chúng tôi đáp khẽ để anh tiếp mạch câu chuyện. Cha tôi kể, mẹ tôi quê ở đây, cả năm ngọn núi quanh đây, cũng không có ai đẹp như mẹ tôi. Nhưng rồi năm mẹ tôi mười lăm tuổi, trong vùng bỗng có dịch bệnh gì đó, gia súc gia cầm chết hàng loạt. Ông thày cúng nói, tại con ma rừng làm chết. Ông thày cúng còn bảo, phải gả cho ma rừng cô gái nào đẹp nhất vùng…

Nghe thế, lính nhà quan lang tới bắt mẹ tôi, làm một cái lều ven suối tít trên chỗ mây phủ đó, để bà ở một mình, gọi là gả cho ma rừng.

Cách mạng về. Cha tôi là chiến sỹ công an từ dưới xuôi lên công tác. Cha gặp mẹ nhân một lần đi tuần tra trên núi. Cha bảo không có con ma rừng nào hết. Rồi hai người đến với nhau, dựng nhà ngay bên dòng suối đó, và anh em chúng tôi nối nhau ra đời.

Mẹ tôi qua đời trước cha. Bà chỉ muốn nằm bên dòng suối, nơi bà đã trải qua những ngày tháng cô đơn làm ‘’vợ ma’’, cũng là nơi bà gặp cha tôi. Rồi khi cha tôi hấp hối, ông cũng chỉ bảo: Con đưa cha lên cổng trời với mẹ…

Hai cụ giờ đều nằm đó, trong mây mù. Và lần nào đi công tác qua, anh em chúng tôi đều vào đó thắp đôi nén hương…

BẠC TẦN HOÀI

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *