Nơi Ta Đã Qua Người Ta Đã Gặp, Tin tức
MIỀN ĐẤT ẤY…
Miền đất ấy đẹp và mang vẻ buồn trong sáng, lạ kỳ trên thế gian. Tôi đã đi qua nhiều vùng đất, nhưng mỗi lần có dịp tới đây, tôi đều thấy vẻ đẹp ấy là duy nhất, là lần đầu tiên đầy bí ẩn, quyến rũ.
Nơi ấy là một thung lũng như chiếc tổ, với những thảm cỏ xanh huy hoàng, trải ra trên những triền dốc thoai thoải. Hoa đủ màu sắc trổ ra từ bất cứ chỗ nào để đón chào một buổi sáng của thế gian, hay tiễn biệt một ngày của trần thế từ từ chìm vào bóng tối.
Những ngôi nhà gỗ với nhiều cửa sổ thường nằm nép mình dưới bóng thông cao vút, để con đường đất rải sỏi uốn lượn phía trước nhà cho ký ức con người dạo gót. Ký ức ấy tự bước đi trên những viên sỏi khẽ kêu lách cách, mà không cần phải cố gắng để nhớ lại.
Ký ức ấy đôi khi dừng bặt trong một đêm lành lạnh có ánh trăng le lói, như một người khách lịch sự. Bởi vì, từ ngôi nhà phía bên kia đường dốc, có tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra.
Bản concerto của một nhà soạn nhạc lãng mạn đã không còn ở với chúng ta trên thế gian này từ lâu… Chắc ông không bao giờ biết được bản nhạc của ông lại vang lên ở một nơi như thế này, cô đơn như đầu cực của một hành tinh.
Tiếng nhạc bay ra từ một ô cửa sổ mờ tối. Bóng một người con gái cúi mình trên phím đàn piano. Cây đèn dựng nơi góc phòng soi bóng cô gái lên bức tường có gắn vài chậu hoa. Ký ức chợt lên tiếng: Bạn có nhớ một câu thơ, của ai không nhớ ra nổi, như thế này:
Em sinh ra thuộc dòng dõi trâm anh
Ý nghĩ em vô tư như không khí…
Buổi sáng, nơi ấy tràn ngập sương. Có lẽ, bóng đêm vì quá yêu cảnh tịch mịch nơi này mà không muốn rời đi chăng.
Nhưng dù sao thì mặt trời cũng đã chiếu rọi, dù là qua lớp sương mù, tạo nên vô số cầu vồng nhỏ bé khắp bờ cỏ. Ánh sáng lờ mờ khiến tôi nhận ra quả đồi bên kia, cách ngăn bằng một dòng suối, là một nghĩa trang với rất nhiều nấm mộ.
Cảnh ấy khiến ký ức tràn ngập một nỗi buồn nhớ mơ hồ. Ký ức ấy lưu giữ câu chuyện tôi đã từng nghe ai nói, rằng dòng suối kia là hóa thân của một cô gái trẻ, vì ôm mối tình buồn mà từ biệt thế gian này… Tiếng suối chảy ầm ì là tiếng khóc mãi mãi của cô với đất trời.
Người con gái dạo đàn đêm qua dậy sớm. Cô xách một chiếc làn mây màu trắng đựng đầy hoa quả, khép cánh cổng gỗ, rồi theo lối mòn đi tắt sang khu nghĩa trang trên đồi. Cô đi xuyên qua sương mù, tới bên hai nấm mộ nằm bên nhau. Đấy là nơi yên nghỉ của cha mẹ cô.
Sáng nào cũng thế, cô thường sang đây, bày biện đồ cúng, rồi im lặng ngồi bên hai nấm mồ. Sương sớm ôm ấp sự côi cút của cô, cũng như cả vũ trụ này luôn ôm ấp chúng ta, những đứa con cô quạnh và luôn ngơ ngác trong đêm dài vũ trụ.
Không một ai, kể cả Cha chúng ta trên trời, lại đáp lời để giải thích cô gái ấy là ai, hay cả chúng ta nữa, chúng ta là ai, mỗi khi chúng ta ngước lên cao cầu nguyện, hay gặng hỏi…
Lát sau cô ra về, để lại tất cả hoa quả cho những con chim rừng. Cô lặng lẽ trở về nhà. Sau ít phút nghỉ ngơi, cô chuẩn bị màu bút ra vườn vẽ tranh.
Cô mải mê vẽ, hoàn toàn không để ý tới xung quanh. Kể cả khi tôi đã vô tình bước vào vườn nhà cô, và dừng lại ở một khoảng cách đủ xa để không làm phiền.
Bức vẽ ấy có hình hai ngôi mộ nằm bên nhau dưới một gốc thông. Trên hai tấm bia đá, là hình hai con chim rừng thật sinh động. Đôi chim cứ như trò chuyện mãi không dứt, qua bao sáng sương sa, qua bao chiều gió nổi.
Cô cứ vẽ như thế, vài buổi sáng một bức tranh. Những bức tranh về khu đồi với những nấm mộ.
Một thời gian sau, có người quen sống ở nơi đó, trong một lần về thành phố chơi, vô tình kể cho nó nghe. Nơi ấy giờ không còn nữa. Người ta đã giải tỏa tất cả để xây dựng một cái gì đó…
Hàn Thủy Giang.