NHỮNG CÁNH ĐÀO ĐẾN TỰ CỔ XƯA

Quality Travel – Trong căn nhà gỗ cổ xưa của người Việt, không khí ngàn ngạt bởi hơi mưa, quện mùi khói trầm kín đáo… Màu vàng, màu son đôi chỗ đã nong ra trên bức hoành phi, câu đối… Màu nâu đen của hàng cột mỗi năm như sẫm màu hơn… Ai cũng cảm thấy, xứ Bắc, tiết xuân đã đến cửa…

Bức tranh xuân ấy chỉ còn chờ tuần giáp Tết… chờ một đôi cành bích đào từ vườn xuân ai đó nữa, theo duyên mà về nhà, là lòng dạ ai trong nhà cũng yên tâm.

 

Những ngày Tết trôi đi trong cái ấm áp của tiết xuân miền Bắc. Và những cánh đào bích đỏ thắm cũng lần lượt rụng rơi… Vòng hương trầm khổng lồ ngày nào còn xòe xuống như chiếc nón, cũng dần ngắn lại.

Ngày bé, tôi yêu hoa đào, thường lấy tay vun những cánh đào đã rơi trên mặt bàn thờ, trên phản gỗ, không bỏ sót một cánh nào, rồi rắc vào chiếc chuông đồng đen hình bát, đặt cạnh cây đèn nến. Bà nội bảo:

– Cháu có biết không. Những bông hoa đào chính là linh hồn các vị tổ tiên về nhà ăn Tết cùng bà cháu mình. Rồi ăn Tết xong, các vị ấy lại từ biệt chúng ta. Ấy là khi những cánh hoa theo làn gió, bụi mưa Xuân ấm áp mà rơi dần xuống. Cháu đặt những cánh hoa ấy vào chuông thờ như thế, thật tự nhiên mà trung nghĩa.

 

Nghe vậy, nên suốt mấy ngày Tết, tôi chăm chỉ vun hoa…

 

Nhưng có năm, bà nhìn tôi vun hoa, bà lại khóc. Bà bảo:

– Năm nay, ngày Tết có tiếng sấm. Một cái Tết có sấm động như thế, bà sinh ra hai người cô của cháu. Hai người cô duy nhất trong nhà. Nhưng thân bà khổ. Hai người cô ấy yểu mệnh. Nên giờ cháu chỉ có toàn các bác, các chú mà thôi.

Bà kể thế rồi bà lại khóc. Lát sau bà lại nói:

– Suốt bao năm, cứ tới Tết, bà lại chờ đợi tiếng sấm ấy. Nhưng chờ mà vô vọng. Năm nay, ngày Tết, có tiếng sấm. Bà biết chắc, năm nay các cô của cháu mới về nhà với bà cháu mình.

Mãi một lúc sau, tôi mới hỏi bà:

– Thế trong những cánh hoa đào kia, cánh nào là linh hồn hai cô của cháu?

Bà nghe hỏi thế, lại òa khóc. Tôi bẽn lẽn không biết nói gì. Rồi cuối cùng nghĩ ra, tôi chạy vào tủ lấy chiếc khăn mùi xoa mới, màu trắng, che lên miệng chuông đựng những cánh hoa đã vun lại…

Tuổi thơ đã đi qua. Nhưng những cành đào năm nào cũng quay trở lại, như trở lại tự cổ xưa, dù vẫn biết trần gian một cõi hoa rơi…

Hay như một bài thơ cổ của Nhật:

Người thiên hạ tới thưởng hoa

Chỉ có ta tới tiễn hoa trở về chốn xưa cũ…

Hàn Thủy Giang

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *