NÀ HANG – TỪ ĐỀN PÁC TẠ LINH THIÊNG TỚI THÁC MƠ BUÔNG TÓC

Quality Travel – Cách Hà Nội chừng 250 km đường bộ, là miền đất Nà Hang, Lâm Bình của tỉnh Tuyên Quang. Miền đất ấy từ lâu đã để lại trong chúng ta ấn tượng về những người con gái xinh đẹp nức tiếng. Nhiều người cho rằng, xứ Tuyên là nơi đặt kinh đô nhà Mạc một thời, nên các cung nữ đã lưu lại nét đẹp của họ trên gương mặt cháu con ở miền đất này. Cũng có thể như thế. Bởi phụ nữ nơi đây không chỉ đẹp người, mà còn đẹp nết nữa.

Nhưng sống ở xứ Tuyên một thời gian, chúng ta còn cảm nhận vẻ đẹp ấy trên gương mặt con người chính là phản ánh từ thiên nhiên tuyệt mỹ xứ núi này. Những ngọn núi cánh rừng thơ mộng, những dòng sông dòng suối hiền hòa, những bản làng chìm trong sương, hay những làn gió núi man mác của tiết trời dìu dịu.

Nà Hang là nơi hợp lưu của sông Năng và sông Gâm. Rồi chẳng biết vui hay buồn nữa, người ta chặn lại thành một cái hồ thủy điện. Nước dâng lên đã làm biến mất nhiều di tích lịch sử và di chỉ văn hóa, đó là chưa nói tới làm thay đổi hệ sinh thái nguyên thủy nơi này.

Thôi thì đã như vậy, chúng ta có một cái hồ, nước trong xanh như ngọc, cho chúng ta du ngoạn, cũng như đổi lại dòng điện quý giá cho miền cao.

Tới với hồ Nà Hang, trước tiên chúng ta ghé thăm đền Pác Tạ linh thiêng. Đền Pác Tạ nằm dưới chân núi Pác Tạ, ngọn núi cao nhất Nà Hang, có hình dáng chú voi bên nậm rượu.

Di tích đền Pác Tạ là một trong những dấu tích còn lại, minh chứng cho cuộc kháng chiến chống Nguyên – Mông lần thứ hai. Năm 1285, vị tướng tài giỏi Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật, lúc đó đương trấn thủ vùng đất Tuyên Quang, đã khôn khéo chỉ huy quân chống giặc từ Vân Nam xuống. Theo những tư liệu lịch sử, ngôi đền Pác Tạ được dựng lên bên Gâm giang, để phụng thờ và ngưỡng vọng vị hôn phu của Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật.

Truyền thuyết kể lại rằng: Trong thời gian trấn thủ vùng đất Tuyên Quang xưa, Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật đã đem lòng ái mộ con gái một viên tù trưởng địa phương. Cô thiếu nữ miền sơn cước xinh đẹp, tính tình hiền thục, lại xuất thân trong một gia đình hiếu học. Sau khi đánh đuổi quân xâm lược Nguyên – Mông, Triều đình đứng ra tổ chức hôn lễ cho Tướng quân Trần Nhật Duật với ái nữ xứ Tuyên. Trên đường đón vị hôn phu của Tướng quân họ Trần về Kinh đô, qua đây gặp cơn lốc xoáy dữ khiến thuyền bị lật. Người vợ trẻ của Trần Nhật Duật và cả đoàn tùy tùng bị chìm dưới dòng sông. Đã mấy ngày trôi qua, mà thân xác bà vẫn chưa được tìm thấy. Cảm thương trước tình cảnh của bà, Triều đình đã ra lệnh cho toàn dân đôi bờ sông Gâm tổ chức tìm vớt thi thể bà và trọng thưởng cho ai tìm thấy. Khi đó có người trong dòng họ Ma đã vớt được thi thể bà. Để tưởng nhớ người vợ trẻ của Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật, những người dân địa phương đã lập đền thờ ngay tại nơi bà quy thác.

Đền Pắc Tạ nằm ở địa thế cao, bằng phẳng dưới chân núi Pắc Tạ. Cửa đền quay hướng Nam trông ra dòng sông Gâm. Ban đầu, đền Pắc Tạ nằm trên một doi đất bên hữu ngạn sông Năng, đối diện với vị trí hiện tại. Đền được dựng với kết cấu 3 gian 2 chái bằng tranh, tre, nứa, lá. Nhưng có một hôm, trời nổi cơn giông lớn, mái đền bị gió cuốn bay qua sông sang rẻo đất cao đối diện, dưới chân núi Pắc Tạ ngày nay. Người dân địa phương cho rằng đây là ý muốn của Thánh Mẫu nên từ đó, ngôi đền được dựng dưới ngọn núi Pắc Tạ.

Rời ngôi đền linh thiêng, lòng chúng ta có phần trùng xuống vì câu chuyện buồn. Dù vẫn biết thế gian vô thường, nhưng sao ta vẫn buồn đến thế. Theo dòng nước trong văn vắt, thuyền ta trôi đi… Tới một ngọn thác như người con gái đang buông mái tóc dài bên suối. Có lẽ vì thế mà người dân địa phương gọi là thác Pác Ban. Ngọn thác ấy từng đổ nước qua ba tầng, trắng xóa, mềm mại, nhưng nay hồ ngập nước, thác chỉ còn một tầng vào mùa nước. Ký ức ấy khiến lại một lần nữa lòng chúng ta lại trùng xuống. Sao điều gì ở xứ này cũng đẹp và buồn đến thế? Nhưng đúng rồi, một nhà hiền triết từng nói: Cái gì đẹp mà chả buồn, bởi cái đẹp là đơn độc, và nhất là khi cái đơn độc đó lại bị phôi pha…

Nhưng dù sao, khi màn đêm buông xuống, chúng ta ngồi trên nhà sàn, uống chút rượu và lắng nghe tiếng nước, thưởng thức chút đặc sản thịt trâu gác bếp, xôi ngũ sắc… đôi mắt cứ nhìn vào thăm thẳm bóng đêm, như muốn tìm lại những con người, những cảnh vật đã chìm sâu vào thời gian… ta chợt thấy chuyến hành trình tới Nà Hang lần này hơn cả một chuyến đi. Sâu sắc, cảm xúc và đượm buồn.

Quality Travel

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *