Hà Nội có những căn gác nhỏ…

Quality Travel – Năm tháng ấy, thanh niên mới lớn như chúng tôi chỉ đi thư viện, đến trường, và qua nhà bạn chơi bằng những chiếc xe đạp, hoặc đi bộ. Nhịp sống thong thả khiến chúng tôi có dịp ngắm những hàng cây nở hoa theo mùa, những con người trầm ngâm kín đáo sau những ô cửa sổ…

Bây giờ hỏi nhớ gì nhất, thì có lẽ chính là nhớ những căn gác nhỏ nằm khuất bên hông một ngôi nhà cũ, có những cành cây lòa xòa từ phía bên ngoài.

Ngõ. Trịnh Quế Anh

Thanh niên mới lớn thì người lớn trong nhà tạo cho một căn gác xép kín đáo để ngủ, chơi, nghe nhạc và đọc sách. Một khoảng không gian chừng hai đến ba mét vuông, trèo lên phải cúi lom khom vì chạm trần. Nhưng đó là thế giới của băng nhạc đĩa hát, những cuốn sách in trên giấy tái sinh màu xám nâu, trên vách treo những bức ký họa, ảnh chụp phong cảnh, và một ô cửa nhỏ bé trông ra những cành cây luôn dập dờn theo gió.

Phố Hàng Quạt. Trịnh Quế Anh

 

 

Nơi đó, chúng tôi xin phép cha mẹ cho bạn bè ngủ lại. Những đêm mùa đông, chúng tôi cùng nghe những bản giao hưởng, concerto, hoặc nằm bàn nhau về triết học, tôn giáo, thơ ca, hay âm nhạc, kịch nghệ… Hay có khi mình với hai ông bạn nữa, mỗi người nằm một góc, ôm một cuốn sách lặng lẽ đọc đến sáng, không nói với nhau câu nào.

Rồi mùa xuân, Tết đến trong cảnh đạm bạc khó khăn. Chúng tôi cũng không biết đi đâu vì mặc cảm xấu hổ không có quần áo giày dép mới. Chúng tôi thường tụ nhau lại, lên những căn gác như thế uống trà sen, hút thuốc lá, và trong làn ánh sáng lờ mờ của mùa Xuân, cùng ngắm chậu mai nở hoa trắng li ti như cúc áo, thả trí tưởng tượng theo những cành mai mốc đốm trắng, nhỏ xíu, gày guộc.

Không muốn đi chơi thì ngắm những bức ảnh chụp, những bức vẽ phong cảnh, mà thầm mong ngày nào đó, được dạo bước ở nơi chốn đó, cùng người bạn gái mình hay nhớ.

Những người bạn gái cùng tuổi cũng có khi xuất hiện trên căn gác nhỏ. Giờ nghĩ lại, thấy các cô ấy phải chịu đựng khói thuốc lá, rồi những câu chuyện văn chương triết lý không đầu không cuối của chúng tôi, đến khổ thật. Họ chỉ im lặng mỉm cười, rồi cuối buổi dọn dẹp hộ căn gác như cái ổ thú hoang. Họ bảo, căn gác ấy là hầm ngầm tư tưởng.

Hoa. Trịnh Quế Anh

 

 

Gần đây, tôi có gặp lại ở Sài Gòn một người bạn gái năm ấy. Cô ấy bảo: Các công dân của căn gác hôi xì, các anh giờ đã thành họa sĩ, nhạc sĩ, nhà thơ… Bọn em đều biết các anh sẽ trưởng thành như thế. Những lần đến chơi nơi đó, giờ đã thành kỷ niệm thơ mộng của thời con gái, và em hay kể lại cho chồng và các con em về các anh…

 

Hàn Thủy Giang.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *