Nơi Ta Đã Qua Người Ta Đã Gặp, Tin tức
NHỚ MÙA LEN ẤM
Quality Travel – Kể từ ngày Noel trở đi tới Tết Âm lịch, thời tiết Hà Nội thường có những ngày lạnh giá, mưa phùn khắc nghiệt. Ngày bé, gió lạnh thường về trong đêm, khiến ta thức giấc, ngây thơ tự hỏi không biết nước chứa trong chiếc chum sành cổ ngoài hiên của bà, có đóng băng như thường thấy trong phim không.
Cứ mỗi đợt rét như thế, những người phụ nữ trong nhà lại ngồi đan áo, đan khăn len mải miết. Lạnh tới nỗi con mèo cũng lười, chỉ ngồi ngắm cuộn len đang đan lăn trên giường, trên ghế, mà không đùa nghịch như những ngày ấm. Nhớ những ngày ấy, áo quần đơn sơ lắm, ta thương nhớ cái mùa len ấm ấy…
Người bạn gái ấy học cùng những năm cấp hai. Nhà bạn có một ô cửa sổ, lắp kính màu, trên tầng hai, một ngôi nhà cổ. Từ bàn học của bạn, ngắm bầu trời đêm qua những ô kính màu có bề mặt sần sùi hình quả trám, những vì sao mùa đông không còn vẻ lạnh lẽo. Ánh sáng qua lớp kính khiến chúng mỉm cười vui vẻ, và nhiều màu sắc.
Người bạn gái ấy thân lắm, nên khi ta kể chuyện những ngôi sao mỉm cười qua tấm kính màu, bạn ấy cũng chỉ mỉm cười, mà không chê ta ngây ngô như nhiều người khác.
Rồi bạn không học cùng ta nữa. Bạn bị tai nạn ngã cây trong một lần về quê ngoại. Từ đó, bạn chỉ ngồi trên chiếc xe lăn. Sau tai nạn, bạn vẫn gắng tới trường, nhưng cũng chỉ thêm được nửa học kỳ. Bạn xin với cha mẹ, thôi từ nay con tàn tật rồi, học thêm nữa cũng không cần thiết. Cha mẹ cho con nghỉ học. Con ở nhà nhận thêm việc đan len, đỡ đần cha mẹ.
Rồi những tối mùa đông, ta vẫn lên nhà bạn chơi. Khi thì mang lên mấy quyển sách, đọc cho bạn nghe. Bạn vẫn đan len mải miết. Khi thì ta im lặng, hết ngắm bạn đan len, lại quay sang ngắm trời sao qua những ô kính màu. Những ngôi sao vẫn như đang cười.
Thời gian trôi đi. Cuộc đời bao giờ cũng có những ngả rẽ. Trước ngày ta đi học đại học, cũng bên ô cửa kính màu, bạn kiên quyết nói, giờ chúng ta đã lớn, mỗi người một con đường, bạn xin ta đừng tới chốn này nữa. Bạn nói rồi, quay mặt về ô cửa… Tay bạn vẫn thoăn thoắt đan len, nhưng bạn đang cố giấu những giọt nước mắt…
Bởi vì, khi xuống cầu thang ra về, bạn nhờ mẹ đưa ta một gói quà. Về mở ra là một chiếc khăn len nhiều màu sặc sỡ, trên đó có các vì sao mùa đông đang mỉm cười…
Giờ lại cuối năm rồi… Cái khăn ấy vẫn còn nguyên trong gói quà…
BẠC TẦN HOÀI