CÂY CẦU QUA XÓM NGHÈO SÀI GÒN

Quality Travel – Càng đi về phía Nam của thành phố, ta càng bắt gặp nhiều hơn những dòng kênh ngoằn ngoèo uốn lượn. Những dòng kênh nước còn trong lắm. Hai bên bờ lác đác những bụi dừa nước lẫn cùng cây dại, tạo nên một rừng xanh mướt. Và đặc biệt, khi chiều buông, màu xanh đó ấp ủ, che chở cho những mái nhà lợp tôn đã hoen gỉ, tựa trên mấy cây cọc khẳng khiu của xóm nghèo ven sông.

Với người ở nơi xa xôi như đất Bắc tới đây, khi chiều buông, đứng tựa lan can những cây cầu mới xây trên những con đường cắt qua các khu phía Nam thành phố, ngắm nhìn dòng kênh, ngắm nhìn những mái nhà tôn lẩn khuất sau những tàu lá dừa nước xòe rộng, chợt thấy lòng mình xao xuyến.

Trên cây cầu, một cuộc sống, một dòng chảy khác đang diễn ra. Dòng chảy này đối ngược với cảnh tịch mịch, đìu hiu của dòng kênh dưới chân cầu bên xóm lá dừa nước, xóm củi nghèo… Giữa dòng người và xe ồn ào năng động, người ta hay bắt gặp những bà má đứng tuổi đi bộ ngược chiều. Các má ăn vận xuềnh xoàng. Có má đi bán vé số, có người gánh hàng cà phê, hàng bún bán rong, có người đẩy xe đi bán dạo thứ gì đó… Các má thường vượt những cây cầu Sài Gòn như thế. Đi bộ ngược chiều với dòng xe cộ lao vun vút nguy hiểm quá má ơi… Thì chú tính, có đi thế mới bán được chứ. Má nói giọng Nam Bộ líu ríu như chim hót, rồi lại tiếp tục quày quả bước đi với nghiệp mưu sinh của mình. Má đi rồi, nhưng âm hưởng của giọng nói vẫn còn vọng lại, như tiếng hót một con chim lông xám chợt kêu lên khi bay ngang qua cây cầu, rồi mất hút vào những bụi dừa nước xanh thẫm ven dòng kênh, vừa kịp lúc trời ập tối.

Người đi xa chợt nhớ đến mẹ mình, chắc giờ cũng đang lụi cụi bên bếp lửa nấu nồi cơm, và thầm bấm đốt ngón tay tính lại những ngày đứa con mình xa nhà đi Nam. Trên dải đất này, các bà mẹ, bà má đều như thế. Họ là những cây cầu, bắc qua những niềm vui, những nỗi cô quạnh, đôi khi còn phải đi ngược chiều với cuộc sống, ngược chiều với những nhớ thương trong lòng…

Trời đã tối, phía bên kia thành phố các cao ốc lung linh ánh đèn. Xóm lá dừa nước cũng lên đèn le lói. Người nơi xa chợt thấy thương biết bao cây cầu bắc qua xóm nghèo này. Vì từ đầu bên kia cây cầu, chính là đường trở về quê hương thăm mẹ. Cây cầu sẽ giúp người ấy trở về vào một ngày nào đó.

HÀN THỦY GIANG

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *