Nơi Ta Đã Qua Người Ta Đã Gặp, Tin tức
Ngôi nhà nhỏ lưng phố dốc
Quality Travel – Đi Đà Lạt, người ta thường chọn những chuyến xe đêm. Con đường đồi núi từ Thành phố Hồ Chí Minh đi lên vừa chọn một đêm. Với người dễ ngủ, có thể họ vừa kịp mơ một giấc mơ. Với người không muốn ngủ, họ được dịp ngắm con đường dốc cao, quanh co bí ẩn trong bóng tối. Và cảm nhận bầu không khí lành lạnh của vùng đất cao nguyên đang tới gần.
Tờ mờ sáng, Đà Lạt đón tất cả mọi người bằng những dải sương lạnh bao phủ trên những con phố nhỏ. Hoặc vào mùa mưa, là những cơn mưa nhỏ có chút giá buốt.
Nhưng dù thời tiết nào, người Đà Lạt vẫn dậy rất sớm. Người chạy thể dục qua những con đường dốc nhỏ, hai bên là những ngôi nhà có hàng rào sơn trắng, ken những nhành hoa đủ màu sắc. Người dậy đi chợ, tay mang ô che, chuẩn bị cho những bữa cơm trong ngày.
Ở Đà Lạt hầu như phố nào cũng là một con dốc, thấp thoáng những giàn hoa. Vẻ đẹp ấy khiến chúng tôi luôn từ chối mọi phương tiện giao thông cơ giới.
Chúng tôi luôn muốn đi bộ theo những con phố ấy để từ bến xe về khách sạn hoặc nhà người thân. Đi bộ trên đôi chân để cảm nhận con dốc. Đi bộ chầm chậm để thả trí tưởng tượng, rằng nếu như ngôi nhà hai tầng có cửa sổ sơn trắng thấp thoáng mấy giàn hoa vàng đỏ kia, là nhà của mình. Nếu cả đời mình được ngồi sau ô cửa kia, ngắm con dốc ẩn hiện qua những cánh hoa nở suốt bốn mùa thì thật diễm phúc biết bao…
Trong ngôi nhà nhỏ lưng con phố dốc nhỏ, người phụ nữ Đà Lạt hẹn đón chúng tôi, đã dậy từ lúc ba giờ sáng. Chị mỉm cười, khẽ vén vài nhành hoa vàng lòa xòa để mở cánh cổng. Hoa với chị là bạn. Dường như để đón chúng tôi, chị không muốn làm những bông hoa ấy thức giấc khi ban mai vẫn còn ở xa tít ngoài cao nguyên.
Ngôi nhà duyên dáng, với nhiều rèm che cùng những cây đèn sáng, tạo thành những không gian sống thơ mộng. Người phụ nữ chủ nhân này từng tự vay tiền để xây nên ngôi nhà. Chị xây ngôi nhà cho cha mẹ. Chị cũng để chừng mười phòng trống để đón khách du lịch. Nhưng có một phòng được thiết kế làm phòng uống trà thiền.
Bữa tối đó, chủ nhân mời chúng tôi tham dự buổi trà thiền. Hương trà nhè nhẹ. Ánh sáng dìu dịu. Mọi người cùng hát những bài thiền ca do một người trong nhóm sáng tác.
Từ bên ngoài, thi thoảng những làn sương lạnh lại ghé thăm mọi người, khiến những nhành cỏ khô cắm trong bình gốm khẽ đung đưa.
Hàn Thủy Giang