Nơi Ta Đã Qua Người Ta Đã Gặp, Tin tức
NỞ RỒI LẠI RỤNG ĐI ĐÂU…
Quality Travel – Đất Hà Thành. Ngắm hoa rơi, nhưng đâu có buồn như cảnh Tào Tuyết Cần viết trong Hồng Lâu Mộng: ‘’Nở rồi lại rụng đi đâu/ Chôn hoa lòng những rầu rầu người ơi…’’. Ở đất này, hoa nở đằm thắm, nhưng khi rụng rơi, lại thành cảnh huy hoàng diễm lệ. Mỗi năm, theo vòng quay của Tạo Hóa, ta lại bắt gặp những cảnh ấy, mà hoàn toàn mới mẻ như chưa bao giờ được chứng kiến…
Xuân sang. Hoa đào bích, đào phai… nở rồi rụng đỏ mặt bàn gỗ cổ xưa. Cánh đào rơi, cuốn theo gió xuân, phủ cả lên hiên trước nhà như một tấm lụa tơ tằm thoáng đỏ. Trong nhà, mùi khói trầm tạo nên một không gian thờ phượng, tưởng nhớ tổ tiên sâu thăm thẳm. Ký ức còn vang lời bà nội, bà nói rằng, hoa đào nở là linh hồn các vị tổ tiên về thăm, hoa đào rơi là họ rớm lệ từ biệt cháu con khi xuân cạn ngày…
Rồi ra chẳng mấy chốc sang tháng ba Tây lịch. Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy. Hoa rụng khi tiết trời vẫn còn lưu luyến nét xuân, ẩm ướt với mưa phùn. Tuổi thơ ai chả nhớ, khi hoa xoan rụng xuống, ta mê mải ngắm những đàn kiến cánh từ đâu tới. Chúng cắn ta có chút ngứa, chúng chui vào áo quần nhồn nhột… Nhưng sao quên được những người bạn tý hon ấy?
Sang tháng ba Âm lịch. Mùa hoa gạo đỏ, thường trải thảm trên những bờ đê dốc nơi bến sông. Ngắm thảm hoa gạo đỏ, với con đò buồn cắm sào bên bến, lắng nghe tiếng sấm đầu mùa, cùng nỗi lo gặp mưa bất chợt ngoài cánh đồng… là nỗi bâng khuâng của thời thơ ấu thanh bình, tĩnh lặng…
Sang hè mới thực là rực rỡ. Không một làng lụa nào có được những bãi phơi lụa đẹp và mênh mông như thế. Này đây bãi phơi lụa đỏ của trời cao, với thảm hoa phượng đỏ rực. Này đây bãi phơi lụa vàng phớt trắng của hoa sấu. Và đây nữa, thảm hoa dâu da xoan trắng, đặc biệt có mùi hương nhẹ nhất mà không hoa nào có được. Hương hoa dâu da xoan còn làm mát cả không gian những buổi sáng đầu hạ.
Tôi còn một quê hương thứ hai nữa, là xứ Huế dịu dàng và thầm lặng. Ngày đầu tiên vào Huế, khi non sông liền một dải, tôi gặp một người phụ nữ đoan trang. Chị là một họa sỹ, tài hoa và sâu sắc. Ngày tôi vào lại đúng dịp mùa mưa xứ Huế nổi tiếng. Chị nói hãy đi cùng chị lên đồi Thiên An, nơi có những cánh rừng thông. Khi mưa xuống, những giọt nước trời chạm vào lá thông hình kim, vỡ thành bụi nước trắng đục, bay lên, đẹp và tinh tế khôn tả. Em sẽ được biết thế nào là hoa mưa xứ quê mình… Câu nói của chị lại khiến tôi nhớ Tào Tuyết Cần: ‘’Nào đâu là chỗ chân trời/Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa…’’
HÀN THỦY GIANG.