ĐIỂM CỰC NAM: QUA NĂM CĂN NGHE MUỖI KÊU, VỀ ĐẤT MŨI ĐÓN GIÓ BIỂN

 

Quality Travel – Có câu hát rằng: ‘’Nghe nói Cà Mau xa lắm…’’ thì cũng nên thử một lần xuống đó xem sao. Ngồi trên xe khách Sài Gòn về Cà Mau mà chúng ta cứ tự hỏi, ngày xưa cha ông đi mở đất như thế nào nhỉ? Sông nước mênh mông trải tới chân rời, rừng đước, rừng bần xanh tới ngút tầm mắt… Rồi trên trời thì mưa gió, dưới đất thì hùm beo rắn rết, lòng người hung hiểm. Nhưng đại nghiệp đó đã hoàn thành, và chúng ta có một miền quê rộng và trù phú đến ngợp, đi mãi vẫn chưa tới điểm cực, kết thúc ở phương Nam.

Cách đây chừng năm năm, thị trấn cuối cùng mà xe khách tới được là Năm Căn. Nghe nói, giờ đã có đường bộ ra xã Đất Mũi, huyện Ngọc Hiển rồi. Thị trấn Năm Căn đã vào câu ca xưa:

Chừng nào về Năm Căn

Nhớ nhau qua lại cũng gần

Một lần về U Minh

Nghe muỗi kêu nhớ rừng Cà Mau…

Lần đó, chúng tôi tới Năm Căn thì trời đã muộn, và chuẩn bị có một cơn mưa lớn kéo vào từ phiá biển. Chúng tôi nghỉ lại Năm Căn, cũng để trải nghiệm xem Năm Căn buồn tới như thế nào… Đúng mà không đúng. Bởi Năm Căn có buồn, nhưng là nỗi buồn của người thiếu nữ miền Tây chờ người đi xa trở về. Đêm Năm Căn rất đẹp, dù mưa gió hay tạnh ráo.

Nhưng sáng hôm sau, ngồi trên ca nô đi gần 50 phút trên sông, qua những rừng đước, tràm U Minh, qua những xóm trên sông, qua những khúc cua trên sông mà ca nô vẽ một vòng sóng nước trắng bọt, thì tâm trạng lại hoàn toàn khác. Cảm giác về một thị trấn cuối cùng nằm chơ vơ đơn lẻ đã biến mất, thay vào đó là một khung trời mới, rộng mở, lồng lộng nắng gió dưới bầu rời xanh.

Rồi cũng tới Đất Mũi. Đi cắt qua con đường bê tông ngang khu rừng đước, chúng ta sẽ tới tượng đài hình con tàu, trên có đề kinh độ và vĩ độ của điểm cực Nam. Từ đây đi vài trăm mét nữa là tới mũi biển. Biển bên này có thể ngắm mặt trời mọc từ phía Đông. Biển bên kia có thể ngắm mặt trời lặn… cũng ở phía Đông… Cực mũi là thế.

Tới Đất Mũi, ta sẽ được nhìn thấy, hòa vào cuộc sống của các khu phố, mà hai bên nhà đều ở trên mặt nước. Chúng ta có thể ăn sáng, tán chuyện cùng người địa phương, uống chút rượu với mật ong rừng, và nghe vọng cổ…

Các thiếu nữ Cà Mau thường hay xấu hổ. Họ không dám có cái nhìn dạn dĩ với khách lạ. Nhưng lúc khách không chú ý, họ lén từ dưới thuyền trông lên… Và những đôi mắt ấy đăm đắm lắm…

Quality Travel

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *